Я -а-цю- -----же--о-р-.
Я т_____ н_ д___ д_____
Я т-н-ю- н- д-ж- д-б-е-
-----------------------
Я танцюю не дуже добре. 0 Y-----t---y- -e-d-zh---o-r-.Y_ t________ n_ d____ d_____Y- t-n-s-u-u n- d-z-e d-b-e-----------------------------YA tantsyuyu ne duzhe dobre.
Ngôn ngữ chúng ta nói là phụ thuộc vào tổ tiên của chúng ta.
Nhưng gen của chúng ta cũng chịu trách nhiệm cho ngôn ngữ của chúng ta.
Các nhà nghiên cứu Scotland đã đi đến kết luận này.
Họ kiểm tra xem người Anh người Trung Hoa ra sao.
Qua đó, họ phát hiện ra rằng gen cũng đóng một vai trò.
Bởi vì gen ảnh hưởng đến sự phát triển của não bộ của chúng ta.
Tức là chúng tạo nên cấu trúc não của chúng ta.
Điều này xác định khả năng học ngôn ngữ của chúng ta.
Các biến thể của hai gen là rất quan trọng trong việc này.
Nếu một biến thể nào đó khan hiếm, ngôn ngữ có dấu sẽ phát triển.
Vì vậy, ngôn ngữ có dấu thường được nói bởi những người không có những biến thể gen này.
Trong các ngôn ngữ có dấu, ý nghĩa của các từ được xác định bởi độ cao của âm.
Chẳng hạn người Trung Quốc thuộc nhóm người sử dụng các ngôn ngữ âm.
Tuy nhiên, nếu biến thể gen này chiếm ưu thế, các ngôn ngữ khác sẽ phát triển.
Tiếng Anh không phải là một ngôn ngữ âm.
Các biến thể của gen này phân bố không đều.
Điều đó có nghĩa là chúng xảy ra với tần số khác nhau trên thế giới.
Nhưng ngôn ngữ chỉ tồn tại nếu chúng được truyền lại.
Để làm điều này, trẻ em phải có khả năng bắt chước ngôn ngữ của cha mẹ.
Vì vậy, chúng phải có khả năng học ngôn ngữ thật tốt.
Chỉ có như thế ngôn ngữ mới được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Chín biến thể gen cũ hơn này thúc đẩy các ngôn ngữ âm.
Vì vậy, có lẽ ngày xưa có nhiều ngôn ngữ âm hơn bây giờ.
Nhưng ta không được đánh giá quá cao các thành phần di truyền.
Chúng chỉ giải thích thêm cho sự phát triển của ngôn ngữ.
Chứ không có một gen cho tiếng Anh, hoặc một gen cho Trung Quốc.
Ai cũng có thể học bất kỳ ngôn ngữ nào.
Bạn không cần phải có gen nhất định, mà bạn cần sự tò mò và kỷ luật!